Mưa… mưa đang rơi
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Cả thành phố chìm trong mưa
Đường phố vắng tanh…
Chỉ còn … Chỉ còn
Một chiếc ô nhỏ
Và…
Bên dưới chiếc ô
Là nó.
Nó bước từng bước… từng bước
Lẻ loi… cô độc
Nó nhớ…!
Nhớ ngày nào nó và ấy cùng dạo dưới mưa
Nhớ ngày nào nó và ấy tay trong tay
Nhớ ngày nào ấy và nó yêu nhau
Nó nhớ ấy…
Nhưng
Ấy giờ đã xa rời nó
Ầy ko đi xa
Ấy không biến mất
…Mà… đơn giản
Ấy không còn yêu nó
Ấy bảo nó không hợp với ấy nữa
Ấy bảo ấy muốn chia tay
Ấy bảo như thế tốt cho nó và ấy
Ấy bảo nó quên ấy đi
Quên?
quên ư !?!
Quên được sao!
Quên dễ thế sao?
Ấy có thể quên.
Còn nó … nó chẳng quên được.
Vì tim nó lỡ đã in sâu hình bóng ấy!
Nó cần ấy.
Gió Gió bất chợt thổi mạnh
Gió làm chiếc ô vuột khỏi tay nó
Bay xa… Và Mưa Nhanh chóng nhưng nhẹ nhàng
Mưa bao trùm lấy nó!
Mưa lạnh quá
Tê cóng … mệt mỏi! Nhưng.... Mưa ...
mưa dường như đang an ủi nó
Mưa khóc cùng nó!
Nó vui!
Mưa ơi!
Nó Yêu Mưa… mưa biết không?
Vì trong mưa … nó có được cảm giác bình yen