|
Tiêu đề: Những vòng xe kỉ niệm Thu Jun 19, 2008 8:48 am |
| |
| | |
|
|
|
|
|
| | Những vòng xe kỉ niệm | | Tôi biết trong lòng mình, có một tình cảm nhè nhẹ nhen lên. Tình bạn của chúng tôi lớn lên, cùng với những điều không nói.
“Quay đều, quay đều những vòng xe…”. Hắn vừa đạp xe vừa ngêu ngao hát. Chiếc xe đạp cà khổ với những âm thanh: tiếng lóc xóc của vành bị lung lay, tiếng xích khô, tiếng gac đờ bu…đã vậy hắn còn hứng chí kéo cái chuông tự chế ở ghi đông cho nó kêu ré ầm ĩ nữa chứ. Tôi nghiệm ra một điều “Hắn cộng chiếc xe đạp của hắn...thành cái chợ.” Hắn chống chế: “Vậy mới vui tai chứ. Đường thì xa mà cứ ỉm im như xe của Thuỷ thì buồn lắm...”
Xe của tôi là xe mi-ni Nhật xịn mà bố mẹ mới sắm cho từ ngày tôi đậu vào cấp III. Còn hắn được anh trai hắn sau khi vào đại học cho thừa kế chiếc xe cũ của mình. “Chiếc xe của cậu chỉ có bảo tàng mới nhận thôi.” Tôi suốt ngày chê bai cái xe của hắn vậy mà tôi chẳng ngờ lại đến lúc tôi phải nhờ tới nó. Chẳng là hôm ấy, tôi với hắn vào hiệu sách cùng dựng xe ở ngoài, chọn xong vài cuốn sách, trở ra thì chiếc xe của tôi đã không cánh mà bay. Xe của hắn vẫn ở đó. “Sao trộm không lấy xe mình nhỉ?” - tôi đang buồn muốn khóc vậy mà nghe hắn nói vậy vẫn phải bật cười. “Xe của cậu bán sắt vụn người ta còn chê…” Từ hôm đó tôi chung số phận với hắn và chiếc xe cà khổ. Hắn cứ oang oang hát, chiếc xe tha hồ kêu ầm ĩ. Hắn đùa bằng cái giọng nhại Chí Phèo: “Giá chúng mình cứ thế này thì thích nhỉ … ” Đi cùng hắn đôi khi phải chịu cái tính đãng trí quên bạn của hắn (mà hắn vẫn tự nhận là đãng trí bác học). Tôi nhớ nhất là bận tan học hắn đi đá bóng, hẹn sẽ đón tôi ở cổng trường lúc 5 giờ. Nhưng đến tối mịt tôi đợi mà chẳng thấy hắn đâu cả. Nhà thì xa. Trong lòng tôi bắt đầu lo sợ. Hay là hắn đã quên mất tôi còn đang đợi. Tôi chực khóc thì nghe thấy tiếng lạch xạch quen thuộc. Chưa bao giờ tôi lại mừng đến thế khi nghe thấy những tiếng khó chịu của chiếc xe. Hắn có vẻ vui vì hôm đó đội của hắn thắng. Hắn gãi đầu xin lỗi. Tôi dỗi. Dọc đường, tôi làm thinh không nói. Hắn im lặng. Có mỗi chiếc xe kêu lạch xạch, lạch xạch theo những vòng đạp đều đều. Tôi ngồi phía trước, những gợn gió thổi nhẹ làm tóc xoa vào mặt hắn. Đáng lẽ nên nói điều gì đó, thi cả hai lại chỉ biết im lặng. Tự nhiên thấy bối rối. Hắn vừa đạp nhũng vòng xe chầm chậm vừa nghêu ngao “quay đều, quay đều mối tình nghèo đơn sơ…. !” Cảm ơn xe đạp đã cho tôi những phút được ngồi sau hắn. Tôi biết trong lòng mình, có một tình cảm nhè nhẹ nhen lên. Tình bạn của chúng tôi lớn lên, cùng với những điều không nói. |
|
|
|
|
|
(=(!_!) - [†]*=-_()_-=*[†]- (@_@)=)
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
|
| |
| | |
|
|